Cầu Cổng Vàng nước Mỹ- Công trình kiến trúc của thế kỷ XX

Du lịch Mỹ, người ta thường nói: Nếu đến San Francisco mà không đến Golden Gate Bridge thì chẳng khác nào đến với New York mà không đến với tượng Nữ Thần Tự Do. Chỉ là một mảnh đất nhỏ bé nép mình bên bờ Thái Bình Dương nhưng Cầu Cổng Vàng này đã làm nên một vẻ đẹp “ hào nhoáng” cho cả vùng.

 

 

Cầu Cổng Vàng ở Mỹ

 

1. Biểu tượng của San Francisco:

 

Không chỉ là biểu tượng của riêng San Francisco, Cầu Cổng Vàng tên khác là Kim Môn Kiều- còn là biểu tượng của cả xứ sở cờ hoa sánh ngang với những Nữ Thần Tự Do, tòa nhà Empire State ở New York hay Hẻm Núi Lớn ( Grand Canyon) ở Arizona. Cầu Cổng Vàng cũng đã có tên trong danh sách các kỳ quan của thế giới hiện đại, hằng năm có hàng triệu lượt khách du lịch từ khắp nơi trên thế giới đổ về đây chiêm ngưỡng nó, bàng hoàng trước những điều kỳ diệu mà con người có thể làm được.

 

Cây cầu này đã hàng trăm lần xuất hiện trên phim ảnh Hollywood mà nổi bật nhất là phải kể đến tập phim 007 A View To Kill, trong đó siêu điệp viên James Bond đã phải vất vả chiến đấu với kẻ ác Max Zorin trên tòa tháp cầu. Superman cũng đã bay vòng quanh Cầu Cổng Vàng để cứu một chiếc xe buýt chở đầy học sinh sắp lao xuống nước…

 

2. Thành tựu kỹ thuật của nước Mỹ:

 

Cầu Cổng Vàng được coi là cánh cổng chặn trên con đường từ Thái Bình Dương vào vịnh San Francisco, nối liền thành phố San Francisco ở mũi phía Bắc bán đảo San Francisco với hạt Marin gần thị trấn Sausalito ở  phía Nam. Cây cầu dài 2,7 km, khoảng cách giữa các nhịp cầu là 1.280 mét, cách mặt nước 67 mét, còn hai tháp cầu có độ cao 230 mét tính từ mặt nước. Đường kính của các sợi cáp treo chính là 0,91 mét. Vào thời điểm ra đời (1937), Cầu Cổng Vàng được coi là cây cầu treo dài nhất thế giới và vị trí của nó bị lật đổ vào ngày 21/11/1964 bởi cây cầu Verrazano Narrows ở New York.

 

Ngày nay, cầu Great Belt East ở Đan Mạch và cầu Akashi-Kaikyo ở Nhật Bản là hai cây cầu treo dài nhất thế giới với khoảng cách giữa các nhịp cầu lần lượt là 1.642 mét và 2.012 mét. cái tên Chrysopylae hay Golden được kỹ sư trắc địa John C. Fremont đặt, bởi cây cầu này làm ông nhớ đến bến cảng Chrysoceras- Sừng Trâu Vàng- ở thành phố Istanbul, Thổ Nhĩ Kỳ.

 

Ý tưởng về một cây cầu bắc qua cửa biển ở vịnh San Francisco đã được nêu ra trước ngày khởi công 05/01/1933 phải đến cả một thế kỳ và cho đến gần ngày thông xe 27/05/1937 vẫn còn những kẻ ngoan cố cho rằng cây cầu này sẽ không thể tồn tại được lâu dài. Cầu Cổng Vàng do kiến trúc sư Joseph Strauss thiết kế, nét vẻ phác thảo đầu tiên về công trình vĩ đại này được ông thực hiện từ năm 1921, các cộng sự của ông là: kiến trúc sư Irving Morrow- chịu trách nhiệm phần trang trí mỹ thuật và màu sắc, kỹ sư Charles Alton Ellis và nhà chuyên design cầu Leon Moissiff. Trong vòng 4 năm trời, hàng chục ngàn người đã phải lao động cật lực trên một công trường khổng lồ, vật lộn với thời tiết khắc nghiệt vào mùa đông, nước xiết, sóng dữ và sương mù dày đặc. Tháp cầu phía Nam được coi là bộ phận nguy hiểm nhất của công trình, các công nhân xây đệm chạm bê tông khổng lồ phải bắc cầu trên xà lan và họ bị sóng dữ vùi dập không thương tiếc.

 

Khi hai tháp cầu đã được định vị, công nhân lại phải trèo lên đường thông hẹp treo lơ lửng giữa khoảng hai tháp cầu, cố định đường dây treo. Mỗi dây thép bằng đường kính 0,91 cm, do gần 3.000 sợi dây thép quần thành, to gần bằng thân người. Một trong những điểm độc đáo là hệ thống lưới an toàn chăng dưới công trình, giúp giảm thiểu tối đa số người chết trong khi đang thi công. Nhưng vẫn có 11 người ngã xuống và đáng tiếc là 10 trong số đó đã ra đi vào giai đoạn sắp hoàn thành, khi tấm lưới bảo vệ đã bị hỏng do sự cố giàn giáo bị đổ. 19 người thoát chết trở thành thành viên danh dự của một tổ chức ( không chính thức) mang tên Half Way To Hell ( Nửa đường tới địa ngục)  dành cho những người đã từng chết hụt.

 

Ngày 27/05/1937 cây cầu mở cửa cho người dân đi bộ lên tham quan và rất nhiều sau khi vượt qua tháp cầu thứ nhất đã vội vã quay lại vì những cơn gió mạnh lúc nào cũng làm cây cầu rung lên nhè nhẹ. Buổi trưa ngày hôm sau, từ thủ đô Washington DC, Tồng thống F. Roosevelt chính thức nhấn vào một nút điện làm lễ thông xe- đánh dấu sự ra đời của một trong những cây cầu vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại.

 

3. Danh tiếng gắn liền với tai tiếng:

 

Du khách tới thăm Cầu Cổng Vàng bao giờ cũng bị choáng ngợp trước vẻ rực rỡ, huy hoàng đầy lãng mạn của nó. Trong khi mọi cây cầu trên thế giới đều chỉ có màu xám xịt của sắt thép, của bê tông thì Cầu Cổng Vàng lại được khoác lên mình tấm áo da cam lại đỏ rất nồng nàn, rất mời gọi, và thực sự lộng lẫy trong những ngày nắng đẹp, nhất là khi ráng chiều đỏ rực bắt đầu buông xuống.
Là con đường duy nhất từ San Francisco đi ngược lên phía Bắc, trung bình hàng ngày có tới 100.000 lượt xe cộ qua lại trên Cầu Cổng Vàng. Cây cầu có sáu làn đường và phần đường dành riêng cho người đi bộ, khách du lịch ở hai phía thành cầu. Nếu để ý mới thấy, các làn giao thông này không cố định hoàn toàn, vào mỗi sáng thứ Bảy sẽ có bốn làn xe đi lên phía Bắc, còn chiều Chủ Nhật có bốn làn xuôi về phía Nam. Kể từ năm 1937 tới nay, cây cầu vĩ đại này mới chỉ ba lần tạm ngừng lưu thông xe vì gió quá lớn, đó là vào các năm 1952, 1982 và 1983.

 

Không chỉ là điểm đến lý tưởng của du khách thập phương, cây cầu vĩ đại này còn là điểm đến được ưa thích của những người muốn rời bỏ cuộc sống. Tai tiếng của nó lớn không thua gì danh tiếng. Chỉ riêng năm 1995, người ta đã đếm được có tới 1.000 người quyết định từ giã cõi đời này trên Cầu Cổng Vàng, một con số thực sự gây sốc. Trong vòng tám năm, từ 1995 – 2003, cứ hai tuần lại có một người lên cầu với ý định sẽ từ đó nhảy thẳng xuống biển – một cái chết thật “hoành tráng”. Với độ cao 67 mét, người nhảy sẽ có hơn 4 giây lơ lững trong không trung trước khi va đập vào mặt nước ở tốc độ 120 km/h, thừa đủ để gây chết người.

 

Trong hàng trăm cú nhảy của năm 2003, chỉ có 26 người thoát chết. Đa số họ là những người rơi chân xuống trước, tất cả đều bị chấn động nội tạng và gẫy xương. Năm 1979, có một chàng thanh niên trẻ nhảy từ trên cầu xuống, bơi vào bờ và sau đó còn đi bộ được dọc theo bãi cát. Anh ta bị gẫy mấy đốt sống, vậy mà vẫn không hề hấn gì, đây chỉ có thể coi là phép màu của Thượng đế. Rất nhiều biện pháp ngăn cản mọi người chọn nơi này làm chỗ rời bỏ cuộc sống, nhưng càng ngăn thì làn sóng dân chán đời lại càng đổ về đây mạnh mẽ hơn. Người ta tìm đủ mọi cách để lên cầu, ban ngày cũng như ban đêm. Đội tuần tra dù đã rất cố gắng nhưng cũng không thể nào hoàn thành 100% nhiệm vụ của mình.

 

Cho đến năm 2005, chính quyền thành phố đã quyết định chi ra 2 triệu USD để làm hàng rào bao quanh hai phía lan can cầu, sau rất nhiều lần đề xuất ý tưởng nhưng lại bị dân chúng phản đối kịch liệt. Người ta cho rằng những hàng rào đó vừa thô kệch lại xấu xí, đồng thời không có ích lợi gì, bởi người có ý định tự tử sẽ bỏ đi tìm cái chết ở một chỗ khác. Cho tới thời điểm này, khi hàng rào chưa được hoàn thành, việc ngăn chặn người tự tử trên Cầu Cổng Vàng vẫn là một trong những công việc làm đau đầu các nhà chức trách ở San Francisco.